picture

“Miếng ngon nhớ lâu, đòn đau nhớ đời.”

images

Ngày xưa, đứa trẻ nào cũng thích bày trò dỗi dãi phụng phịu khi bị mẹ cho ăn đòn. 72 phép thần thông của Tôn Ngộ Không là 72 nguyên cớ bày ra để mẹ phải thương mình, thương cho đứa con yêu dấu bị đánh lằn cả vết roi. Nào là không thèm ăn cơm, không thèm tắm, không thèm ngủ,… nhưng chỉ cần thoáng thấy dáng mẹ đi chợ về mang theo gói bánh là lại quên sạch bách, tít mắt chạy theo phụ mẹ mang vào nhà. 

Thèm gì cũng bỏ được, chỉ có thèm quà vặt là khó bỏ thôi. Vì ấy là những thức quà hiếm có khi nào được nếm thử.

Hà Nội bây giờ có biết bao là món ngon trời Tây, nước Mỹ, nước Hàn, Trung, Nhật. Đi dọc con phố Linh Lang hay Phan Kế Bính, tìm một hàng phở thôi cũng khó, vì người ta chỉ toàn bán sushi, món nước thì cũng phải là món mì udon Nhật Bản. Hay bọn trẻ con bây giờ, muốn ăn thì vào KFC, Circle K, Mixue mà ăn, rủng rỉnh trong túi cũng phải năm chục, một trăm chứ chẳng bố mẹ nào muốn con mình ăn gánh chè phơi mưa phơi nắng, mấy miếng bánh da lợn dầm dề ngày qua ngày đựng bằng túi ni lông, cái bơ nhão nhão, nhoèn nhoẹt của cái bánh su kem chỉ mất có 15 ngàn.

images

Ăn sushi, ăn cá sống, ăn thịt bò thượng hạng, ăn con trên trời dưới đất, vậy nhưng lâu rồi lại thấy nhớ một thứ gì khác. Một buổi chiều hè chạy xe qua phố Hàng Lược, nhìn tiệm Bánh ngọt Hồng Kông, bỗng thấy thèm da diết, thèm cái vị ngọt lờ lợ của bánh, thèm được gọi “Cho cháu bánh Chim đôi, bánh Hót gơn” rồi tự cười với nhau, thèm cái cảm giác thèm thuồng khi mình với bánh chỉ cách nhau một khung cửa kính. Nhìn lớp bơ vì nóng mà chảy nhũn, nhìn cái bánh núng na núng nính, nhìn những chấm đen, vệt đỏ cách mà người thợ vẽ khuôn mặt lên bánh, tự nhiên làm ta nhớ rằng, à, hóa ra đây là lý do ta yêu Hà Nội, vì nó gắn với tuổi thơ của ta, mà tuổi thơ là một phần đúc nên tâm hồn con người mình hiện tại.

images

Có những người ngót nghét đầu 40, 50 mà chỉ thèm được nếm lại một lần, cái vị xôi ngô đã qua tay chim chim của mẹ. Sao mà xôi ngô ăn không thì thấy nhạt thếch, mà qua tay mẹ nắm lại ngon ngọt lạ kỳ. 

Những tòa nhà cao tầng đầy ánh điện có thể làm ta đắm say, những bộ váy thướt tha làm ta mê mẩn, nhưng vào một ngày hè nắng bỏng mắt, hay một chiều đông lạnh tê tái, khi công việc dồn đầy ứ trên vai, tình cảm lỡ dở trên đường đời, bỗng thấy nhung nhớ chiều hè ngồi dưới hiên nhà, ăn bánh uống chè mẹ mua, để vị ngọt không bao giờ tan trên đầu lưỡi. 

Món ngon tuổi thơ như là một ký ức của mình ta với Hà Nội. Riêng tư, nhung nhớ, thấm thía, ê chề. Có ngày vừa ăn vừa khóc, thấy lòng hụt hẫng vì để quá khứ tuột qua tay, thấy nhớ những người không thể trở lại. Lúc ấy mới hiểu tại sao “miếng ngon” lại để với “đòn đau”, vì thấy đồ ăn là nghĩ tới người. Chiếc lồng bàn giấu biết bao thức quà ngon thơm thượng vị ngày ấy, giờ không còn bóng dáng ai tất bật chuẩn bị cho mình. 

images

Vậy nhưng, biết bao năm Hà Nội thay đổi, lại vẫn còn những người âm thầm đứng sau quầy bánh, lặng lẽ chiếc quang gánh đi qua 36 phố phường, để bán thức quà tuổi thơ cho người nhớ tuổi thơ và bán cho những đứa trẻ nghèo, không rủng rỉnh vài trăm trong túi, mà chỉ có vẻn vẹn 5 ngàn, 10 ngàn mẹ cho. 

Nhớ đến những món quà tuổi thơ ấy, không phải chỉ nhớ tiệm bánh nhỏ trong ngõ giờ đã khang trang đổi mới, mà còn nhớ tiếng cười buổi ban trưa lén mẹ đi mua quà, nhớ cái liếm mép thèm thuồng của nhỏ em gái, nhớ tiếng khuấy thìa leng keng khi nấu nồi chè thơm phức, nhớ nhà, nhớ phố nhỏ, sao ồn ào mà vui biết bao! 

Thế nên, tôi lần nữa tìm ở Hà Nội, những món ngon, quà vặt mà ăn vào là thấy hương vị tuổi thơ, thấy mình được sống lại thời ngây dại, thấy mình trở nên yêu Hà Nội hơn, và thầm mong những vị ngọt sẽ còn đọng lại trong lòng mãi.

images
  • Quản lý dự án: Mipu
  • Nội dung: Hương Linh
  • Ảnh: Nem Nướng Nóng Bỏng, Phương Hoa Phóng Hỏa
  • Thiết kế: Abbie Rob