picture
images

“Nóng thế nhỉ” Suy nghĩ của tôi có từng nấy nhưng đầy đủ để miêu tả thời tiết của một chiều tháng 7 đặc trưng tại Hà Nội. Tôi ngoẹo đầu qua một bên cố chùi cho sạch những giọt mồ hôi chảy thành dòng từ mai tóc xuống tận cằm. Nuốt khan một miếng nước bọt, tôi nheo mắt nhìn sang quán bia bên đường.

“Dù sao cũng chưa tới giờ hẹn, thôi thì…” Nghĩ chưa hết câu thì chân đã tự động bước xuống đường. Một điệu “tăng gô” quen thuộc của người Hà Nội vào cái giờ tan tầm là cứ phải một bước tiến, một bước dừng, quay ngang thân đi chéo lên phía trước và thế là sang đường.

Đặt lưng xuống chiếc ghế nhựa, chưa thèm gọi đồ tôi cứ doãi thẳng cẳng hai chân ngửa cổ lên thở cái đã. Hà Nội mùa này đúng là nóng phát khiếp, thật khó để tìm được một cái thở phào ngay cả vào một ngày cuối tuần rảnh rỗi.

images

Say xưa Hà Nội

Tôi gọi trước một cốc bia hơi Hà Nội và một đĩa lạc luộc. Xong xuôi ngồi nghĩ miên man liệu có ai đi uống bia hơi một mình như tôi không nhỉ? 

Nhấp môi một ngụm bia mát lạnh, chợt nhớ lại mùa hè năm đó khi ông ngoại và tôi ngồi đối diện nhau tại quán bia hơi nọ. Ông kể rằng trong ký ức của ông vẫn còn nguyên vẹn hình ảnh “xếp hàng dài” để mua những cốc bia hơi Hà Nội nửa lít, “ba hào bia, một hào lạc”. Tuy phải xếp hàng mấy tiếng đồng hồ, nhưng ai cũng háo hức chờ đợi để thưởng thức. Thế mới biết niềm yêu thích bia hơi Hà Nội ngày đó lớn nhường nào.

images

Tiếng gọi nhân viên của bàn bên cạnh khiến tôi giật mình nhận ra quán đã đông khách hơn từ bao giờ. Cứ 6 giờ chiều trở đi, từng đợt khách tấp nập tiến vào quán; những người vẫn còn mặc sơ mi quần âu cắm thùng, những ông chú đi tập thể dục lưng áo dính vào người do đầm đìa mồ hôi, có cả những bạn trẻ cũng quần đùi áo phông ngồi vỗ đùi cắn lạc. Tất cả tạo nên một không gian nhộn nhạo, ồn ào đến thoải mái, cái thoải mái mà chỉ người Hà Nội mới hiểu. 

images

Một cốc bia “đúng chuẩn” phải được thưởng thức tại 12 độ C trong không gian náo nhiệt với tiếng cụng ly, âm thanh huyên náo của con người và tiếng xe cộ tấp nập. Có lẽ đối với những người tới đây, uống bia hơi chỉ là cái cớ, cái quan trọng mà họ thích chính là cảm giác ồn ào khi ngồi giữa quán. Đó là tiếng nhân viên gọi khách, tiếng cốc va vào nhau nghe leng keng, tiếng còi xe ồn ào bên ngoài vọng vào. Tất cả những âm thanh đó đã tạo nên một không khí rất Hà Nội.

images

Chợt nghĩ về văn hóa bia hơi và thú vui “bia bọt” của người Hà thành tôi ngay lập tức nhớ đến hình ảnh chiếc cốc uống bia bằng thủy tinh rất đặc trưng. Cốc cầm nặng tay nhưng khi rót bia vào, thành cốc nhanh chóng lạnh buốt. Màu vàng của bia hơi trộn lẫn với màu xanh của chiếc cốc tạo nên sự hài hòa, mát dịu. Đưa lên mắt ngắm nhìn, thấy hàng nghìn bọt khí vây quanh thành cốc, giống như những bọt bia đang tan dần trong lớp thủy tinh xanh nhạt… Tôi còn nhớ ai đó tại quán bia đã từng nói rằng do cốc được sản xuất thủ công từ thủy tinh tái chế, do kỹ thuật còn kém nên vô tình tạo ra những nốt bọt khí. Thế mà chính sự vô tình này lại khiến chiếc cốc mang một nét đặc trưng riêng.

images

Có thể nói không ngoa, bia hơi vỉa hè là một “đặc sản” in đậm dấu ấn trong tâm trí của nhiều người Hà Nội. Cứ chiều chiều, các quán bia hơi nơi góc phố lại nhộn nhịp người qua lại, rộn ràng tiếng chúc tụng, rôm rả dăm ba câu chuyện cuối ngày. Uống trọn một cốc bia, nét văn hóa ấy như thấm đẫm tâm trí và tâm hồn.

Chuông điện thoại reo lên, tôi nhận ra đã đến giờ hẹn. Cũng là đi uống nhưng có lẽ là một nơi hiện đại hơn với điều hòa và những món ăn được chế biến cầu kỳ trong một không gian sang trọng và yên tĩnh hơn. Thế mà tôi chứ chần chừ mãi mới chịu rời đi khỏi cái không gian ồn ào và náo nhiệt này. Trước khi xe lăn bánh tôi ngoái lại nhìn, thầm hẹn một ngày không xa sẽ lại đến với một tâm thế sẵn sàng cho hàng tá câu chuyện dang dở cùng cốc bia trắng bọt mát lạnh trên tay.

images
  • Bài viết: Đơ Văn Thức
  • Ảnh: Nem Nướng Nóng Bỏng, AnhVTV
  • Thiết kế: AnhVTV