picture
images

Người ta bảo, Hà Nội lúc nào cũng vội vội vàng vàng, hối hả ngược xuôi. Ấy là người ta chưa biết tới mùa thu – đặc sản Hà Nội không nơi nào có được.

Vào những ngày đầu tháng 11, Hà Nội khoác lên mình một dáng vẻ rất khác. Giống như đám mây mùa hạ, con người đi đi lại lại giữa đôi bờ của sự háo hức tươi mới và trạng thái dùng dằng tự lự.

Đó là cái dùng dằng của mùa hạ len lỏi trong mấy ly trà đá mát lạnh giữa buổi trưa nắng giòn.

Cái dùng dằng của đám mây nửa còn vấn vương mùa cũ, nửa đã chẳng đợi nổi mà thả lòng sang thu.

Cái dùng dằng của những kẻ sáng sáng đi làm, tiếc nuối ngó lên những tán lá xanh um bàng bạc, tha thiết giá mà có thể cho xe quay vòng lại những ngõ ngách thân thương.

Thả người xuống cái ghế bên vỉa hè, í ới gọi bạn bè tám chuyện, nhấm nháp một ly ca cao nóng bên gói xôi cốm thơm bùi, và thong dong tận hưởng hết một ngày dài, ấy thực sự là một niềm vui!

images

Mùa này người ta dễ dậy sớm. Nếu ra đường từ độ 6 giờ sáng, khi những ray nắng vừa lên lấp ló qua tán lá và lá vàng rụng rơi thành thảm dưới chân chưa ai quét, sẽ ngạc nhiên thấy một nhịp sống Hà Nội bình yên đến lạ.

Qua con phố nhỏ, lướt mắt dọc những thảm hồng đỏ mọng bày bán nơi ven đường, ta vô tình va vào ánh mắt người bán hàng quyến luyến chào mời.

Đây đó những hàng phở ven vệ đường lớn mở từ sớm nhộn nhịp tiếng í ới gọi đồ, giục giã bưng bê, tạo nên một khúc hòa ca vui tai.

Người Hà Nội phải vậy, thong dong tận hưởng mọi thứ giữa ngã ba ngã tư, giữa ồn ào hối hả, để nắng gió ươm lên da, cho má hồng, cho nụ cười lấp lánh:

images
images

Xa xa trong công viên, những bản nhạc bolero tan trong cái nắng trong vắt, các bà các cô đu đưa theo nhịp điệu, thong thả hít thở khí trời khiến ta thấy lòng mình dịu lại, bừng nở những nỗi niềm gì đó khó gọi tên.

Cái mùa này lại còn tình đến nỗi người ta tha thiết muốn được yêu ai đó.

Để ngồi trên một chiếc xe chòng chành ngắm phố phường sang thu.

Để cái se lạnh của gió hé nở thành khát khao muốn ấp ôm một điều gì đẹp đẽ.

Ta dễ dàng mở lòng với những điều giản dị vốn bỏ quên, hài lòng ngồi lặng im một chút, để mình hoà lẫn với cỏ cây, cảnh vật.

Và dễ nở nụ cười với một người qua đường chưa biết tên.

images

Hoặc nếu chăng, cũng là lúc để ta học cách tự yêu thương và ôm ấp lấy mình. Để những ray nắng lấp lánh nhảy nhót trên da, để gió heo may vá víu nỗi buồn, và nghe lòng mình nỗi nhớ đơm hoa:

images

Và bất chợt ngẩng cổ lên, nhắm mắt lại, trong phút chốc, mọi thứ trở nên nhẹ nhàng như chưa từng có những biến động trong đời. Trái tim ta lại mềm ra, tan đi. Và lòng ta lại lấp lánh những thanh âm đầy tươi mới.

Mùa thu Hà Nội lúc nào cũng quyến luyến, lúc nào cũng bâng khuâng, lúc nào cũng gây cho người ta bao thương nhớ như vậy đấy.

Gói gém, gửi tặng ai đó mùa thu Hà Nội.

images
  • Bài viết: Trịnh Ánh
  • Ảnh: Abbie Rob, Unsplash
  • Thiết kế: Abbie Rob