picture
images

Dòng chảy của con nước… nay có sự song hành cùng dòng chảy con người. Dòng nước chậm và lặng lẽ, dòng người vội và hối hả. Bạn đặt tâm tư mình trong dòng chảy nào?

Chiều tan ca, ai cũng cuốn mình trong ánh đèn xanh đỏ đô thị, trong tiếng ào ào của dòng xe. Vội vàng, lao nhanh, phăm phăm trở về nhà, hay ra chợ, tranh thủ ghé chỗ này chỗ kia.

Nhưng đâu đó, len lỏi trong cái tất bật là tiếng rủ rê, hò hẹn: “Mình lượn vòng hồ ngắm hoàng hôn đi” “Alo, tan làm xong ra hồ ăn thịt xiên nướng nhé!”

Những thái cực cứ thế đan xen. Trong cái nhịp điệu hối hả, người ta chủ động đi tìm yên bình. Bên những dòng người vội vã, lao nhanh, có những dòng người chảy thật chậm, thật thong dong bên hồ.

Họ câu cá, chơi cờ, đạp xe và cả yêu thương.

images

Nằm bên đường phố giao thông đông đúc, khoảng hồ ngắt xanh mở ra không gian cho những chật chội trong đời sống tinh thần con người.

Chú Minh – người dân sống ngay mạn hồ đã có thói quen mỗi sáng ra đây chạy bộ, chiều đến lại thả cần nhắm câu.

Chú chia sẻ: cá câu được mang về nhà có khi vợ con cũng không ăn, chú cũng chẳng bán nhưng niềm vui là được cùng anh em mỗi chiều tận hưởng cái không khí dễ chịu, ngắm chiều tà bên bờ hồ mà không ở đâu có được.

Đi câu cá có tốn gì đâu, thời gian chờ cá cắn câu cũng ngẫm nghĩ về mấy chuyện đang xảy ra lúc này. Cảm giác ngồi đây nó cũng khai thông, ở nhà mà nghĩ ngợi thì bí bách lắm!

images

Khi nào mà bí ý tưởng, mình cũng sẽ thử áp dụng cách này của chú Minh. Chẳng cần đao to búa lớn hay phức tạp vấn đề, mọi giải pháp sẽ xuất hiện khi tâm tư ta bình yên, bình tĩnh và nhẹ nhàng.

Chúng mình cũng gặp rất nhiều người khác ghé đến Hồ Đắc Di ngày hôm đó. Khi được hỏi về những cảm nhận ở nơi này, điểm chung mà ai cũng thấy là sự thoải mái, bình yên và sức sống luôn căng tràn.

Đúng vậy đó, ai ở đây cũng thế, mặt mũi sáng rực và hừng hực “sức chơi”. Có cặp đôi chơi cờ từ khi trời còn sáng đến tận tối mịt. Hai chú đã xin hòa tạm ván này chắc để về kịp giờ cơm nước. Thế mà không hiểu vì lý do gì, những “Tốt”, “Mã” vẫn chưa được nghỉ ngơi, những mưu lược cứ thế chạy vòng quanh vấn đến khi tối mịt.

Vài cặp đôi cứ thế cùng tựa đầu nhau, mặc cho thời gian trôi, và vì giờ đã là cuối ngày. Họ thủ thỉ, tâm sự những tiếng chẳng ai nghe rõ nhưng sự dễ thương đó đã lan toả đến tất thảy mọi người.

images

Tiếng rao, tiếng xe cộ cũng chẳng hề gì khi đang tập trung hoàn thành nhiệm vụ cá cắn câu.

Tiếng xung quanh có khiêu khích “Pháo bỏ vào xe luôn”, “Bây giờ ăn tướng được rồi”,… thì ta vẫn cứ chắc mẩm với chiến thuật của mình, thà chậm mà thắng vẫn hơn nhanh mà thua.

Trong chuyện ăn uống thì cũng là vậy. Dòng người thì cử vèo vèo phóng đi, ta cử ngồi đây thưởng thức vài xiên chả đang cháy xèo xèo. Khoảnh khắc vô tư đánh chén cuối ngày trong cái mát lạnh khoan khoái bên hồ thì không có lời lẽ nào có thể diễn tả được.

Hồ Đắc Di nổi tiếng với mấy hàng thịt xiên, cứ chiều đến là đông nghịt khách. Chỉ cần tới đầu phố, mùi thịt nướng thơm phức đã làm no chiếc bụng đói giờ tan tầm muốn thét gào. Khách hàng đến đây được cô chú bán hàng trải đệm, trải ghế ngồi xung quanh vệ hồ.

Nhấm nháp thịt xiên, cười nói rôm rả, chen chúc trong cái bụi bặm của đường phố, đông đúc của dòng người qua lại không biết từ khi nào là cách tận hưởng, thư giãn cuối ngày của người Hà Nội.

images
  • Bài viết: Phương Hoa Phóng Hỏa
  • Ảnh: Thanh Thủ Thỉ - Phanh Xích Lô
  • Thiết kế: Phanh Xích Lô