Thành công
Mixtape đã nhận được băng của bạn
Độ tháng 3, đầu tháng 4 hằng năm, người Hà Nội như được sống qua cả bốn mùa chỉ trong vài chục ngày: Khi mưa ẩm như tiết xuân dầm dề cả tuần trời; khi nắng vàng vọt như giữa hè trên những tán hoa đủ sắc màu; khi gió thổi bùng những lớp lá vàng rợp đường sá; khi giật mình thức giấc vì những cơn lạnh dọc sống lưng.
Một quãng thời gian mà chao ôi… dễ ốm vô cùng. Nhưng cũng là lúc, những con người đang sinh sống ở Thủ đô được chiêm ngưỡng muôn vàn khoảnh khắc “cựa mình” của thiên nhiên đất trời, mà theo nhiếp ảnh gia Giang Trịnh là “có quá nhiều thứ để lưu lại bằng ảnh”. Và với không ít người, niềm vui trong những ngày này đôi khi chỉ là thấy nắng sau cả tuần mưa ẩm ướt át. Nắng đeo thêm cho cảnh vật một lăng kính khúc xạ, ở góc độ nào, cũng tươi đẹp hơn vài phần.
Bao giờ cũng thế, những ngày nắng giữa đợt giao mùa của Hà Nội luôn khiến con người ta mong đợi. Nắng nhảy nhót trên những bức tường. Nắng hòa mình vào tán cây. Nắng len lỏi vào những quán ven đường. Nắng xuyên kính vào văn phòng trên tầng cao…
Những ngày nắng giao mùa, khi không khí chưa hẳn gắt gao, người Hà Nội dường như đều tự nhủ phải ra đường tranh thủ tận hưởng tiết trời này. Trên đường đi làm, tay ga chậm hơn để ngước lên nhìn những tán lá mới. Buổi chiều Chủ Nhật, nhóm bạn rủ nhau ngồi lê la cà phê ngoài trời. Một buổi tối mát trời, đôi mình hò hẹn bên vệ hồ lấp lánh sóng nước… Tất cả đều là những khoảnh khắc đẹp đến nao lòng, mà chỉ cần dừng lại một chút, ai cũng có thể cảm nhận được ở Hà Nội trong những ngày này.
Bằng một cách nào đó, sự biến chuyển của thiên nhiên luôn vận động cùng sự thay đổi trong cảm xúc, suy tư của con người. Nhờ đó mà giao mùa năm nay của Hà Nội dường như càng thêm phần bồi hồi, làm tôi nghĩ đến những câu hát:
“Trời thả vạt nắng khiến đám tóc em hoe vàng
Chiều nay đi giữa thành phố em bỗng thấy sao mơ màng
Tìm cho mình một không gian, bật bài nhạc làm em chill”
(Trích ca khúc “Bài này chill phét” – Đen Vâu ft Min, 2019)
“Bụi hoa giấy hiện nhà lắng nghe.
Tiếng mưa ru dịu dàng Mùa hè sắp quay về với tôi,
Trong giấc mơ chỉ toàn người khóc,
Người vui.
Người điên
Trên áng mây cao là hoàng hôn.
Thổn thức tim tôi…”
(Trích ca khúc “Bụi hoa giấy” – TRANG 2017)
Những ngày này, trong lúc Hà Nội chuyển mùa, trong lòng những người sinh sống trên mảnh đất này cũng đang trải qua những sự chuyển giao mới. Không cần có tâm hồn nghệ sĩ như cụ Đen Vâu, TRANG hay Min thì mới có thể cảm nhận những đổi thay từ nội tại cho tới cảnh vật. Mà tôi tin rằng, mỗi người sẽ có những tâm tư khác nhau. Có chăng, sự khác biệt chỉ là cách ta gọi tên, cách ta đối diện với “giao thời”.
Đâu đó có những người vừa kết thúc công việc cũ, bị “kẹt lại” vì cơn khủng hoảng nhân sự toàn cầu. Đâu đó có những người đứng trước ngã rẽ đi xa hay ở lại Hà Nội, cũng vì hai chữ “cơ hội”. Đâu đó có những người gồng mình chạy theo sự phát triển vượt bậc của công nghệ, vì sợ viễn cảnh tương lai bị bỏ lại… Thiên nhiên ngoài kia giao mùa, thì con người ở đây đang trải qua giao thời: giai đoạn của những cái mới nảy nở, khi những cái cũ chưa dứt hẳn.
Ai cũng có những bận tâm riêng, nhưng chẳng vì thế mà bỏ lỡ những khoảnh khắc đẹp của giao mùa. Nhà triết học chính yếu của Trung Quốc – Lão Tử từng nhận định: “Thiên nhiên không bao giờ vội vã, việc gì cũng hoàn thành”. Dù thế nào, thiên nhiên đều sẽ đi hết vòng tuần hoàn sinh học vốn có. Ngay cả khúc giao mùa rồi cũng sẽ đến lúc kết thúc. Việc chuyển giao và thích ứng với thời đại mới cũng vậy. Giữa những dòng suy nghĩ miên man, hãy kiên nhẫn rồi chuyện sẽ thành!